Mới sáng thứ hai đầu
tuần,trời âm âm ,u u ,xám xám, xịt xịt ,lộp độp rồi ào ào ,thế là cái cố gắng cổ vũ tinh thần phấn khích cho ngày
đầu tuần bị cơn mưa ụp xuống , rũ ra ,ướt nhẹm ,cho dù cố gắng hít 1 hơi thở thật sâu để đón chào ngày mới và
lên dây cót cho ngày làm việc nghiêm sờ
túc chỉ kịp chạy roẹt qua như tia chớp rồi tắt lịm trong bầu trời u ám :ở nhà thôi,ở nhà cho lành ...cái tôi lười nhác
, ngại ngần nó chiến thắng hoành tá
tràng bản thân như thế đó
Ở nhà : đồng nghĩa với việc con
kiến leo cành đa ,hết đi ra rồi lại đi vào ,đồng nghĩa với việc lại đeo hàm
osin nhưng mà hôm nay thì osin cũng thất nghiệp vì chẳng có ai quấy quả,vớ cuốn
truyện mua từ đầu tháng để nâng cấp cho
cái đầu 1 tí thế là êm êm buổi sáng ,buổi chiều lướt face cho bớt tự kỷ tí
,nghe bà kon chào nhau ,chúc nhau 1 ngày mới ,tuần mới tốt lành lại thấy vui
vui lạ ,lại hăm hở ,lại muốn viết ,mà viết cái gì đây,đầu óc rỗng tuếch ,rỗng
toác ,nhỡ viết ra những ỹ nghĩ kì cục
chẳng dưng cho các bạn sang nhà mình đọc xong bỗng xây xẩm rồi lăn quay ra à,mà mình sợ mọi người khiếu kiện lắm á
“Bây giờ thì phải viết sao
Bây giờ thì phải viết sao bây giờ
Làm sao để viết bây giờ
Làm sao ta viết bây giờ viết sao….”
Copy lại cái “Tình
cũ không rủ tự đến ”
thủa còn viết ở yahoo cho nó mấu,gợi gợi lại tí tình cảm cho nó sung,xin mai trời đừng
sụt sùi mưa nữa nhá, nhá.
TÌNH CŨ
Nàng nguyền rủa cho cái phút nổi cơn loãng mạn của
mình .tại sao hôm nay trời trong thế ,xanh thế ,mát thế để nàng cứ thả
hồn ra khỏi văn phòng và bứt rứt không yên ,để nàng không kìm chế
được đôi chân của mình lao ra khỏi văn phòng trước những con mắt ngơ ngác
của những đồng nghiệp đang cần mẫn lạch cạch gõ máy tính .